Người ta kể rằng: Có một
đoàn thám hiểm tình cờ khám phá ra ở trong dãy núi nơi vùng hẻo lánh
có một công trình, đó là những bậc thang bằng đá do chính con người
làm nên. Lần dò theo những bậc tam cấp người ta đếm được 6000 bậc. Lên
đến đỉnh cao chót vót thì tình cờ gặp một gia đình sinh sống ở đây,
cụ ông đã gần 70 tuổi, cụ bà đã gần 80, cùng với 6 người con.
Đoàn
thám hiểm rất ngỡ ngàng, không hiểu tại sao trong cái nơi xa xôi trắc
trở như thế lại có những con người sống tách biệt ra khỏi thế giới
như vậy.
Sau khi
tìm hiểu, người ta mới khám phá ra rằng cách đây 50 năm, lúc bấy giờ
ông cụ là một anh thanh niên 19 tuổi yêu một cô gái hơn mình 10 tuổi,
đã có một đời chồng và một đứa con gái. Gia đình, làng xóm người ta
không thể chấp nhận một mối tình ngang trái như thế.
Thế
là đôi nam nữ ấy đã dẫn nhau vào trong dãy núi để sống cho tình yêu
của riêng họ. Chàng trai với sức trai tráng của mình, anh đã đẽo
những bậc tam cấp bằng đá với mục đích là để vợ mình đi lên xuống
được dễ dàng. Suốt 50 năm miệt mài người thanh niên ấy đã đục đẽo
được 6000 bậc tam cấp.
Cộng đoàn phụng vụ thân mến, câu chuyện trên đây nói với chúng ta rằng khi
có một tình yêu đủ lớn thì người ta sẽ có những sáng kiến, và
những khả năng kỳ lạ mà đôi khi bình thường chúng ta không có được.
Thực thế, khi yêu thương ai chúng ta muốn được ở gần người đó để hàn huyên tâm
sự, để sẻ chia đồng cảm và để sống cho cuộc sống của nhau.
Hiểu theo chiều hướng này thì Thiên Chúa đã
yêu thương chúng ta bằng một tình yêu không bờ không bến, Ngài đã đi con đường dài nhất, con đường từ vô biên đến hữu hạn, con đường
từ trời xuống đất, con đường từ một Thiên Chúa toàn năng đến ở cùng với
những kẻ nghèo hèn. Ngài đã đến với con người, đụng chạm đến mọi nỗi
chuôn chuyên của phận người và để ban cho chúng ta một niềm vui lớn lao đó là niềm vui ơn cứu độ: Ngôi Lời
đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta (Ga 1,14); “Kìa ơn cứu độ đang
đến, kìa phần thưởng của Ngài theo sát một bên” (Is 62,11).
Trong đêm giáng sinh và khắp các mùa giáng sinh bản tình ca khúc bất hủ với những ca từ rất ư là giàu hình ảnh, giàu ý nghĩa không ngừng được vang lên: Đêm thánh vô cùng, giây phút tưng bừng, đất
với trời xe chữ đồng. Chữ đồng đầu tiên mà chúng ta có thể cảm nghiệm trong
màu nhiệm nhập thể của Con Một Thiên Chúa, từ địa vị là Thiên Chúa nơi trời cao – Ngài đã trở nên người phàm và
cùng chia sẻ kiếp sống với muôn vàn bất trắc, trái ngang với con người. Thiên
Chúa không phải là một Đấng ở xa tít mù khơi, Ngài không phải là Đấng ở nơi cao
ròm xuống nhưng là ở bên chúng ta, ở bên chúng ta đồng cảnh với chúng ta để sẻ
chia, để cảm thông, để trở thành một bạn hữ thân tình với chúng ta.
Thiên
Chúa đã làm người và ở giữa chúng ta. Thiên Chúa không chỉ đồng cảnh với thân phận
của con người, nhưng khi vào trần gian Ngài còn trở nên đồng phận. Ngài là
Thiên Chúa, từ nguyên thủy đã có Ngôi Lời, nhờ Lời mà muôn vật được tạo thành,
không có Lời thì không có gì được tạo thành. Vậy mà giờ đây trong mầu nhiệm
Nhập Thể Ngài trở nên đồng phận với chúng ta. Ngài đón nhận dòng sữa nuôi dưỡng
nơi Đức Maria, đón nhận sự trở che của thánh Giuse.
Chúa đồng cảnh, Chúa đồng phận với con người
để làm gì vậy nếu không phải là để đồng hành với nhân loại này. Từng bước chân
siêu vẹo của phận người có Đức Giêsu, từ những lối lắng lo khốn khổ của phận
người có Đức Giêsu. Ngài chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với chúng ta.
Cộng đoàn thân mến, giữa những ồn ào náo
nhiệt tưng bừng rất dễ cuốn lôi chúng ta vào vòng xoáy của cách sống hời hợt bề
ngoài. Bởi vậy, chúng ta phải tỉnh thức, hãy biết dành những khoảng lặng, những
phút giây trầm lắng trước hang đá để có thể cảm nghiệm được sứ điệp của tình
thương của Thiên Chúa, để có thể nhận ra được Chúa đồng hành với chúng ta trong
cuộc đời, để giờ đây chúng ta có thể cùng với nhau và cùng với Chúa đồng thanh
tán dụng Danh Chúa, ca khen tình thương của Ngài. Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa
thương.
Jos.MiKe
0 nhận xét:
Đăng nhận xét